Dienstag, 10. August 2010

“Bố Già” làng báo hay “công an” cộng đồng?

Bolsa Thiên Hạ Sự 12/8/2010

Buổi họp của 2 Uỷ Ban, Đặc Nhiệm Chống Văn Hoá Vận của CSVN (UBĐN/CVHV/CSVN) và Phối Hợp Chống Cộng Sản và Tay Sai (UBPH/CCSTS), gọi vắn tắt là Liên Ủy Ban (LUB,) sáng thứ Năm 5/8/2010 đã biến thành một buổi đấu tố rập khuôn csVN. Thư mời được ký bởi 2 ông Phan Kỳ Nhơn và giáo sư Nguyễn Thanh Liêm, nhưng phiên họp rõ ràng hoàn toàn được thao túng và điều hợp bởi nhà báo Vi Anh tức cựu Dân biểu Bùi Văn Nhân. Đa số những người tham dự họp báo đều nhận thức được việc làm “phi dân chủ” của “đạo diễn” Vi Anh. Nhưng trách nhiệm dù sao vẫn là người đã ký thư mời.

Viết thì đụng chạm đến những người quốc gia cùng chiến tuyến; không viết thì mang tiếng tiếp tay với một nhóm “vệ binh đỏ” Bônsa. Nhưng vì nó đã vi phạm nặng nề quyền tự do hành nghề và tự do báo chí và nhất là những người nhân danh ai mà đặt ra tiêu chuẩn luật lệ làm báo? Ông Vi Anh lý luận “Báo chí có quyền tự do báo chí, đồng hương cũng có quyền tự do bày tỏ thái độ đối với ký giả có hành động tiếp tay với cộng sản.” Thoạt nghe thì có vẻ hữu lý, nhưng cái sự việc 24/70 người có phải là hành động thực thi cái quyền tự do bày tỏ thái độ không?

Sự việc áp chế, đấu tố và vi phạm quyền tự do hành nghề của 3 kyú giả đã diễn biến trong một chiêu thức có chuẩn bị và diễn biến nhanh chóng khiến cả 2 ông Phan Kỳ Nhơn và GS Nguyễn Thanh Liêm không kịp phản ứng. Những dữ kiện được trình bày trong bài báo này không bằng cảm tính mà bằng những diễn biến được quan sát lại bằng video.

Trước hết theo tinh thần nội dung của buổi họp báo có 2 vấn đề cần họp báo:
1- Trao trách nhiệm cho Ban Đại Diện Người Việt Quốc Gia đặt vấn đề pháp luật với bầu show và cán bộ CS tuyên vận bằng đại nhạc hội có thu tiền.
2- Liên Ủy Ban sẽ tổ chức phản đối và tẩy chay các ký giả làm lợi cho tuyên vận CS đăc biệt trong hai cuộc họp báo tạo diễn đàn cho Đàm vĩnh Hưng và bầu show thách thức cộng đồng và chia rẻ giới truyền thông.

Trong thông cáo không thấy có phần đề cập đến việc “đuổi ký giả” ra khỏi phòng họp như trường hợp của ký giả Đoàn Trọng. Ngay cả khi Bản Lên Tiếng được phát ra cũng không có biện pháp chế tài “đuổi ký giả” ngoài 5 điểm “khuyến cáo” như sau:

- KHÔNG TIẾP XÚC
- KHÔNG TRẢ LỜI PHỎNG VẤN
- KHÔNG CHO QUẢNG CÁO
- KHÔNG CHO CHỤP HÌNH
- KHÔNG CHO VÀO CÁC CUỘC HỌP CỦA ĐOÀN THỂ

Về mục tiêu thứ nhất (trao trách nhiệm), trước tiên quan sát thành phần tham dự người viết không thấy một đại diện nào của tân Ban Đại Diện Người Việt Quốc Gia (LS Nguyễn Xuân Nghĩa đến khá trễ khoảng hơn 40 phút sau khi khai mạc.) Sau khi làm lễ chào Quốc Kỳ và Mặc Niệm xong, chương trình được khai diễn và mục tiêu thứ nhất như trong thư mời không được BTC đề cập đến đã cho người viết ngay một nhận xét:

- Sự đánh lừa đồng hương với mục đích để thực hiện mục tiêu thứ hai, tức là loại trừ 3 nhà báo: Đỗ Dzũng, Nguỵ VũĐoàn Trọng bằng thủ thuật chính trị? Điểm này có thể nhận thức dễ dàng qua sự không có mặt của bất cứ thành viên nào trong Ban Đại Diện NVQG trừ LS Nguyễn Xuân Nghĩa đến trễ như đã viết ở trên. Nếu mục tiêu thứ nhất muốn được thực hiện như thư mời thì ít nhất Ban Đại Diện NVQG phải được hội ý trước và phải có mặt trước giờ khai mạc?

- Cũng có thể vì lời bình luận “rất hữu lý” của người viết trên làn sóng phát thanh Người Việt Tự Do tối Thứ Tư 4/8/2010, nên BĐD/NVQG nghĩ có lý nên không đến. Cũng có thể BTC họp báo tự ý huỷ bỏ vì tránh mang tiếng “biểu dương” lực lượng và áp lực tân Ban Đại Diện NVQG; thay vì ông Vi Anh phải áp lực nhóm đại diện của bác sĩ Nguyễn Xuân Vinh? Vì cái Ban Đại Diện do ông Vi Anh lưu nhiệm nhiều thâm niên hơn?

- Tân BĐD/NVQG ý thức LUB không có tư cách gì (quyền hành) để trao trách nhiệm cho họ hay bất cứ cá nhân hoặc đoàn thể nào. Nếu nhận lời vô hình chung BĐD/NVQG trở thành công cụ sai bảo của LUB? Phải chăng LUB tự ý cho mình một quyền hạn tối thượng làm “Godfather” của cộng đồng? Ngu sao mà nghe lời?

Nhưng có lẽ lý do dùng mục tiêu 1 trong thư mời để nhắm vào sự thực hiện mục tiêu 2 và sau đó lợi dụng “tài từ chính” Minh Ngữ thực hiện kế hoạch “thành công 2” để tống cổ bọn nhà báo “khó ưa” có lẽ đúng hơn. Mục tiêu thứ hai được thực hiện cấp kỳ sau khi Bản Lên Tiếng được ông Phan Kỳ Nhơn tuyên đọc. Người viết hoàn toàn không có cảm tình với cả 3 nhà báo Đỗ Dzũng (99%,) Nguỵ Vũ (80%) và Đoàn Trọng (50%). Quá khứ người viết đã có nhiều bài viết phê bình nặng nề về Đỗ Dzũng và Ngụy Vũ. Nhưng không thể vì vậy mà người viết im lặng trước những sai quấy của BTC họp báo (Đúng ra thì chỉ có cá nhân “đạo diễn” Vi Anh với “tài tử chính” Nguyễn Thị Minh Ngữ.) Do đó, dù độc giả nào không đồng ý với nội dung bài viết này chắc chắn không ai có thể mạnh miệng bảo người viết đứng về phía 3 ký giả này (Hi vọng là như vậy.)

Người viết chỉ muốn viết lên một lời công đạo cho những hành động hoàn toàn không đứng đắn dưới bàn tay phù thuỷ của nhà báo Vi Anh trong buổi họp báo ngày 5/8/2010. Nên nhớ vụ các nhà báo xé lẻ không ai lên tiếng và người viết chính là người đầu tiên duy nhất đặt vấn đề trong Câu Chuyện Thời Sự 20/7/2010 của các cơ quan truyền thông quận Cam http://kbchaingoai.iboards.us/viewtopic.php?t=1962.

Trong cuộc xé lẻ này có 5 cơ quan truyền thông: Việt Herald, Người Việt, Việt Weekly, VNCR và LSTV. Hiện diện trong buổi họp báo có khoảng 10 nhà báo như Đỗ Trung, Lưu Sơn, Đỗ Dzũng, Hà Giang, Đoàn Trọng, Etcetera, Vũ Hoàng Lân, Vũ Chung, Nguỵ Vũ và cameraman LSTV. Chuyện rất rõ ràng, nhưng tại sao Bản Lên Tiếng chỉ đề cập đến Đỗ Dzũng, Nguỵ Vũ và Đoàn Trọng? Tại sao có sự thiên vị này trong khi tờ báo Người Việt đang bị “biểu tình” về vụ “chậu rửa chân” vẫn chưa ngã ngũ lại không bị lên án? Tờ Việt Herald cũng đang bị “xa toạ kháng” của Ngô Kỷ nhiều tháng nay, cũng không bị phản đối? Xướng ngôn viên Hoàng Trọng Thuỵ đài VNCR còn công khai phát bản nhạc “Lâm Ly nhớ Bác” do Đàm Vĩnh Hưng hát (Đối tượng chống đối của UBĐN/CVHV/CSVN,) cũng không bị phản đối? BTC họp báo nhiều lần lập đi lập lại không chống cơ quan chỉ chống cá nhân. Phải chăng đây là một hình thức “bắn sẻ” và tiả dần ký giả nhằm triệt hạ sự độc lập của nhà báo và nhất là làm cho cơ quan báo chí bị thiếu hụt ký giả và đi đến chỗ bị phá sản?

Ai là người sẽ được thủ lợi nếu báo chí truyền thông quân Cam bị bịt miệng. Hỏi tức là trả lời? Như vậy Vi Anh đã làm chuyện này cho ai và vì lẽ gì? Trước hết đứng về mặt tự do ngôn luận tại Hoa Kỳ và các nước Tây Phương luôn tôn trọng tuyệt đối quyền tự do hành nghề báo chí. Chỉ có những nước đệ tam, độc tài và cộng sản mới chủ trương bịt miệng và không muốn cho báo chí được quyền tự do. Nguyên tắc khi họp báo như ông Trần Trọng An Sơn từng tuyên bố: “Khi chúng tôi mời họp báo thì tất cả các báo chí đều có quyền tham dự, không phân biệt hoặc kỳ thị ký giả nào.” Nếu muốn họp báo giới hạn thì phải ấn định ai không được vào hoặc gửi thư trực tiếp đến cơ quan hay ký giả được mời. Đoàn thể cũng có thể tuyên bố họp nội bộ (Private) thì lẽ dĩ nhiên báo chí không được tham dự và không có quyền khiếu nại.

Do đó, bất cứ một tổ chức nào kể cả những tổ chức đấu tranh không thể thiếu dân chủ và bất nhã với truyền thông khi mời báo chí đến tham dự “họp báo” và sau đó lấy biểu quyết thiểu số rồi đuổi ra ngoài. Tệ hại hơn nữa nạn nhân (ký giả Đoàn Trọng) không được quyền biện hộ hoặc được biết một cách rõ ràng là tội gì, tại đâu và ngày giờ nào, việc gì, bài phỏng vấn nào và làm thiệt hại sức đấu tranh chống cộng đến mức độ nào, chia rẽ báo chí về phương diện nào? Thông tin và nhiệm vụ ghi nhận là bổn phận của ký giả (lãnh lương hay yêu nghề làm việc chùa). Bài viết hay thì nhiều người đọc, viết dở thì báo vứt sọt rác. Nếu định kiến của nhà báo, ký giả hoặc cơ quan ngôn luận không thích hợp hoặc loan tin không đúng thì yêu cầu cải chính. Ký giả Đỗ Dzũng không có mặt trong buổi họp báo, nên không biết có bị đuổi ra hay không? Nhưng qua việc Đoàn Trọng đã bị đuổi thì có lẽ kết quả với Đỗ Dzũng và Nguỵ Vũ sẽ không khác gì?

Người viết từng đả kích ký giả Đỗ Dzũng và Nguỵ Vũ vì những lời lẽ khi tuyên bố với BBC hoặc lối phỏng vấn của Nguỵ Vũ. Nhưng người viết vẫn bênh vực nếu Đỗ Dzũng, Nguỵ Vũ và Đoàn Trọng vì quyền tự do tư tưởng và tự do hành nghề của họ. Việc trừng phạt Đỗ Dzũng nếu có thì do toà soạn có nhiều hình thức nhưng không thể là hình thức đấu tố thiếu dân chủ như Vi Anh đã đạo diễn.

Chuyện ký giả Đỗ Dzũng đã tuyên bố những lời bất lợi với đa số cộng đồng người Việt quốc gia. Nhưng trong xã hội dân chủ người ta phải tôn trọng tư tưởng của ông ta. Không thích thì dung biện pháp khác, không thể áp dụng phương thức của cộng sản khi chính chúng ta đang chống độc tài và áp bức. Người văn minh phải tôn trọng và hành xử theo lề lối dân chủ. Lẽ dĩ nhiên, chúng ta người Quốc Gia phải có thái độ với những người như Đỗ Dzũng nhưng không phải là một hình thức lên án và đưa ra những biện pháp chế tài đọc vào nghe rất diễu hề. Dù sao ông Đỗ Dzũng cũng phải nhận trách nhiệm về lời tuyến bố này. Một lời tuyến bố đi ngược lại đa số cộng đồng hải ngoại và không nên tuyên bố. Một lời xin lỗi có lẽ cũng xong. Ngay cả công ty nhật báo Người Việt, biết đâu đang định có biện phát chế tài nào đó về Đỗ Dzũng, nhưng vì tinh thần buổi họp báo ngày 5/8/2010 đã khiến cho Ban Giám Đốc thay đổi thái độ và không có hành động gì nữa. Vì bất cứ sự trừng phạt nào với Đỗ Dzũng cũng sẽ bị mang tiếng vì áp lực hay sức ép của buổi họp báo. Như vậy vô hình chung, báo Người Việt đã bị chi phối bởi quy tắc thiếu dân chủ của LUB.

Về việc Ngụy Vũ thì người viết còn thấy một sự bất công toàn diện. Bất cứ ký giả hành nghề nào cũng đều muốn làm tin giựt gân và hấp dẫn. Dù rằng đôi khi sự giựt gân hay quá hấp dẫn một cách phóng đại, nhưng vì cách săn tin này mà kết tội Nguỵ Vũ mà không kết tội ông Đinh Xuân Thái là một sự bất công ghê gớm. Nếu ông Đinh Xuân Thái không bằng lòng và cho phép thì Nguỵ Vũ có quyền vác máy đi quay không? Sau khi quay nếu ông Đinh Xuân Thái thấy bất lợi không cho phép chiếu thì bố bảo Nguỵ Vũ dám ra lệnh nhân viên chiếu nhiều lần. Vậy tại sao trăm dâu sao lại chỉ đổ đầu tằm? Ban Giám Đốc sao không bị kết án? Trong trường hợp này thì cá nhân nhẹ tội hơn BGĐ chứ?

Cũng trong buổi họp báo khi trả lời câu hỏi của ký giả Khúc Minh, BTC trả lời chỉ chống cá nhân không chống cơ quan? Đây là một điều cũng khá khúc mắc vì khi người viết đặt vấn đề với nhà báo Vi Anh về tờ báo Việt Báo ngày 24/7/2010 có bài viết của tác giả Nguyễn Đức Tuấn ca tụng show Miss Vietnam Global thì nhà báo Vi Anh lại thoái thác, xin đặt vấn đề với Ban Giám Đốc Việt Báo, thay vì ông nhà báo Vi Anh phải tỏ thái độ cá nhân ông với lập trường tờ báo ông đang cộng tác. Ông Bùi Văn Nhân còn nhấn mạnh, ông chỉ phụ trách 4 mục trong tờ báo, còn chủ trương của tờ báo ông không có ý kiến. Nếu thắc mắc xin hỏi thẳng tờ báo (Tại sao LUB chủ trương đặt vấn đề cá nhân về chuyện 3 ký giả nhưng thắc mắc này thì ông Vi Anh lại đòi chuyển cho Ban Giám Đốc Việt Báo?) Kiểu lập luận như vậy, nếu tờ báo công an trong nước hay tuổi trẻ, thanh niên, nhân dân mời ông cộng tác cũng 4 mục như Việt Báo thì ông cũng nhận lời không cần biết chủ trương của Ban Giám Đốc? Chuyện này giống như Vi Anh đang làm trọng tài chỉ thổi phạt người khác mà không thổi phạt Việt Báo?

Nói cho ngay trong số 10 nhà báo và 5 cơ quan “xé lẻ”, thì 5 cơ quan được tha và hoàn toàn vô tội, chỉ có 3 nhà báo bị án tử hình và 7 nhà báo khác được tha. Ai đang thi hành nghị quyết 36 của csVN tại hải ngoại, ai chia rẽ báo chí và tạo sự nghi kỵ lẫn nhau giữa các đồng nghiệp? Không lẽ Đàm Vĩnh Hưng chỉ là diện (cớ) và các ký giả (điểm) mà LUB nhân cơ hội tự phong cho mình một quyền sinh sát trong tay để tiả dần các ký giả không đi vào con đường họ mong muốn là điểm? Ông Phan Kỳ Nhơn nói: “Còn rất nhiều ký giả chúng tôi chưa có lực tập trung làm một lần.” Có nghĩa là sau khi thí nghiệm 3 con chốt thí để mở đường, nếu chót lọt (dư luận báo chí không phản ứng) thì sẽ “còn rất nhiều ký giả tay sai VC” sẽ lần lượt bị thanh toán?

Người viết lấy làm lạ, người ta chống cộng sản vì cs độc tài, chống độc tài để tìm tự do, dân chủ. Nhưng trong khi đang được hưởng dân chủ thì người ta bóp chết dân chủ, đang có tự do người ta lại tước đoạt tự do? LUB mở họp báo nhân danh gì để xây dựng độc tài và tước đoạt dân chủ? Hình ảnh ký giả Đoàn Trọng bị đuổi ra khỏi phòng họp không khác gì hình ảnh Linh Mục Nguyễn Văn Lý bị bịt miệng tại Việt Nam. Hai hình ảnh một cuộc đời. Nhưng môi trường hoàn toàn khác biệt. Một đàng bị bịt miệng tại Việt Nam (cộng sản) một bị bịt miệng tại Hoa Kỳ (dân chủ.) Bị bịt miệng tại VN là chuyện không lạ, nhưng bị bịt miệng tại Hoa Kỳ mới là chuyện lạ? Ít ra LM Nguyễn Văn Lý còn được đưa ra trước toà, còn Đoàn Trọng bị kết án và đuổi ra luôn, không cho biện minh. Vậy thì VC văn minh hơn LUB?

Chính LUB đã chống “họp báo giới hạn” của Đàm Vĩnh Hưng, nhưng trong phần kết án của Bản Lên tiếng có chi tiết “Không cho vào các cuộc họp của đoàn thể” như vậy thì LUB đi theo con đường của bãi Đờm vừa nhổ tại Ramada, Garden Grove? Có nghĩa trong tương lai không phải chỉ 3 mà “sẽ còn nhiều ký giả khác” sẽ bị yêu cầu không cho vào họp các buổi họp của đoàn thể. LUB dùng quyền hành gì để xen vào nội bộ các đoàn thể? Nếu có ai cho LUB cái quyền hạn này? Không lẽ LUB còn lớn hơn cả Sheriff quận Cam, là cơ quan cấp thẻ hành nghề báo chí? Quý vị ký giả chưa lên danh sách coi như cũng đã nhận được bản án tử hình và chờ ngày xử. Vậy thì làm báo không được nói thẳng quan điểm của mình như Đỗ Dzũng, không được hành nghề tự do như Nguỵ Vũ và không được xử dụng “kỹ thuật” phỏng vấn kiểu Đoàn Trọng mà phải theo “tiêu chuẩn” (Standard guideline) của LUB? Bắt đầu ngày hôm nay các ký giả nên hớt tóc thật cao để sờ gáy xem mình được xếp vào thành phần nào? Họp báo giới hạn của Đàm Vĩnh Hưng và họp báo đuổi ký giả của LUB coi vậy mà có vẻ xêm xêm như mắm nêm và mắm ruốc, cả hai đều có mùi thum thủm.

Trong vấn đề Đoàn Trọng, người viết nhìn thấy rõ có sự hiềm khích cá nhân giữa nhà báo Vi Anh và ký giả Đoàn Trọng hơn là chuyện chính nghĩa. Người viết không đổ lỗi cho LUB nhưng rõ ràng giáo sư Nguyễn Thanh Liêm và ông Phan Kỳ Nhơn đã bị khống chế hoàn toàn vì cái mai-cờ-rơ-phôn lúc nào cũng nằm trong tay nhà báo Vi Anh. Ngoại trừ cựu luật sư Trần Sơn Hà có vẻ cứng cỏi, nhưng quyết định vẫn hoàn toàn trong tay sinh sát của nhà báo Vi Anh. Đúng như người viết đề cập số trước, ông Vi Anh đang khống chế Ủy Ban toàn bộ ai cũng nhìn thấy. Hầu hết các câu hỏi của hội thảo viên đều do ông Vi Anh tự ý trả lời và quyết định. Một số các đại diện cựu quân nhân và hội đoàn đã chán nản lắc đầu. Cuộc đấu tranh đầy chính nghĩa chống Đàm Vĩnh Hưng đã được bàn tay Vi Anh hề hoá biến thành một tổ chức “thừa thắng xông lên” trở thành tổ chức bại xụi trong tương lai và mất ý nghĩa tốt đẹp vừa gặt hái sau cuộc biểu tình chống Đàm Vĩnh hưng. Ít nhất trong tương lai những cuộc họp của LUB sẽ thiếu mặt khá nhiều ký giả vì tránh trường hợp bị “mất mặt” như ký giả Đoàn Trọng. Ngoại trừ những ký giả cần kiếm sống kinh tế phải viết bài theo kiểu tiêu chuẩn “Bộ Thông Tin” trước 1975.

Hình như buổi họp báo không dự trù một buổi đấu tố Đoàn Trọng ngoài Bản Lên Tiếng và khuyến cáo đồng hương tẩy chay không quảng cáo, không đọc, không tiếp tay …v…v… Câu chuyện bắt đầu khi nhà báo Minh Ngữ xách động cuộc đấu tố bằng những hành động to tiếng và lên án đuổi nhà báo Đoàn Trọng. Như đã có sự sắp xếp trước nhà báo Vi Anh tiếp ngay một cú liên hoàn chưởng, chụp cơ hội lấy ý kiến đồng hương. Sau màn đấu tố, ký giả Đoàn Trọng không được phát biểu (Uỷ ban đã trội hơn cả cộng sản ở điểm này. Người viết nghe nhiều về sự kiêu binh của Vệ Binh Đỏ trong xã hội cộng sản Trung Quốc, nhưng lần đầu tiên người viết đã nhìn thấy một toà án nhân dân ngay tại xứ cờ Huê, nạn nhân không được nói, không có luật sư biện hộ và ký giả bị tống cổ ra ngoài dù đó là một cuộc họp báo dành cho các nhà báo?)

Viết đến đây người viết liên tưởng đến một nhà báo khác, Hồ Văn Xuân Nhi ông này không những cũng có bài viết bất lợi cho cộng đồng mà còn có mặt trong buổi tiệc đón Nguyễn Minh triết và từng làm đại diện cho Western Union không bị lên án. Các cơ sở Lee’s Sandwiches có Lee’s Coffee tại Việt Nam, các công ty gửi tiền về Việt Nam, các hàng hoá tự do nhập cảng từ Việt Nam nhan nhản trong các siêu thị Việt Nam, các cơ sở chuyển vận hàng hoá về VN …v…v… những người này làm lợi cho ai nhỉ? Ai làm lợi cho csVN nhiều hơn ai? Đã chống thì chống hết, không chống thì thôi. Đừng lợi dụng cuộc biểu tình chống Đờm Vĩnh Biệt thành công rồi thừa thắng xông lên trả thù vài cá nhân. Đặt trường hợp người viết vào trường hợp Nguỵ Vũ và Đoàn Trọng thì người viết sẽ yêu cầu ông Vi Anh hội luận công khai và đưa ra những lập luận và bằng chứng không thể nói khơi khơi một cách vu vơ như trên?

Qua sự kiện con số đưa tay đồng ý “đuổi” Đoàn Trọng 24, không đuổi 18 và tại sao không đếm luôn số không giơ tay (con số này tôi ước tính khoảng trên dưới 50 người.) Đây mới chính là con số thành phần thứ ba (đa số thầm lặng.) Họ không giơ tay là vì họ bất mãn về cái hành xử độc tài kiểu cộng sản trong một nước dân chủ (Hoa Kỳ) của LUB. Nếu lấy con số khiêm nhường số người không giơ tay là 25 cộng với 18 người không đồng ý đuổi Đoàn Trọng thì con số người đuổi Đoàn Trọng (24) vẫn là thiểu số so với 43 (không đuổi và không ý kiến.) Người viết phỏng vấn ông Nguyễn Văn Ức, Cố vấn Liên Hội Cựu Chiến Sĩ VNCH Nam California, giáo sư Trần Văn Chi, cựu luật sư Trần Sơn Hà, ông Bruce Trần, và nhiều người khác ….v…v… không ai đồng ý với hành động xấu xa này của ông Vi Anh. LUB bất lực không phản ứng, vô hình chung đã làm cho dư luận hiểu lầm việc này do LUB chủ động. Dù sao thư mời ký tên bởi 2 người chủ tịch của hai Uỷ Ban, thì trách nhiệm lẽ dĩ nhiên sẽ không tránh được. Người viết hi vọng LUB nên có một Bản Lên Tiếng số 2 sau kết quả họp báo để giải toả những nhận định nghiêm khắc về LUB qua hành vi đấu tố thiếu dân chủ này.

Bài viết khá dài xin hẹn Bolsa Thiên Hạ Sự kỳ tới. Trong khi chờ đợi người viết đề nghị quý vị chủ báo, chủ đài phát thanh và truyền hình cùng các ký giả tự do hay cơ quan hãy cùng nhau ngồi lại tổ chức một buổi họp báo để tìm một biện pháp. Thứ Sáu, ngày 13/8/2010, người viết sẽ tổ chức một buổi hội luận về quyền tự do báo chí và tự do hành nghề, kính mong quý vị hãy có mặt đông đảo. Quyền hành nghề ký giả và tự do báo chí không thể để cho bất cứ cá nhân, đoàn thể nào trong công đồng làm công việc mafia báo chí hay công an cộng đồng chỉ đạo. Không ai có quyền nhân danh chủ nghĩa quốc gia hay lợi dụng văn công cộng sản hiện diện để phất cờ lên án bất cứ ký giả nào. Những Nguyễn Cao Kỳ, Lê Phước Sang, Đặng Tuyết Mai, Trần Văn Ca, Phùng Tuệ Châu, Đinh Viết Tứ, Eric Lê …v..v… và rất nhiều người đã, đang buôn bán, liên lạc với Việt Nam tại sao lại được ưu ái cho chìm xuống?

Quyền tự do báo chí và quyền hành nghề ký giả tại những quốc gia dân chủ. Không ai có quyền lập một chính phủ trong chính phủ Hoa Kỳ, lập một hiến pháp trong hiến pháp Hoa Kỳ và nhất là chỉ đạo báo chí và ký giả phải hành nghề trong khuôn khổ họ quy định.