Đại gia Thân Đức Nam
Nhân đọc bài “Thời đồ bành” trên trang danluan.org nói về sự thành công ngoạn mục, đáng kính nể của nhân vật có tên Thân Đức Nam mà theo bài viết cho rằng là “một đại gia lẫy lừng lúc nào cũng cặp kè sát nách và sai khiến cả nguyên thủ quốc gia”. Thú thực với tôi cái tên Thân Đức Nam thì lần đầu được nghe tên nhưng qua bài viết sự nghiệp đặc biệt là sự khởi nghiệp của ông ta thật quả là đáng khâm phục.
Bởi từ một anh chàng “Sinh trưởng tại một làng quê nghèo khó thuộc huyện Điện Bàn (Quảng Nam), Thân Đức Nam thuộc tạng chữ không chui được vào đầu, học hành không đến nơi đến chốn. Ít học, không vào được biên chế nhà nước, Nam chọn cách khởi nghiệp dân giã và cũng ít tốn chất xám nhất là bán đồ bành (áo quần cũ, cũng thường được gọi là đồ sida). Sang Campuchia gom áo quần cũ đánh về, trải mấy tấm bạt nơi vỉa hè phố đồ bành Đà Nẵng bán từng cái áo cũ, từng chiếc quần đùi và chăm chỉ cần mẫn đếm từng tờ tiền lẻ nhàu nát…”
Khởi nghiệp của ông Thân Đức Nam là như vậy, vậy mà chỉ hơn chục năm từ một anh chàng bán quần áo si-đa bên lề đường, mà bây giờ có khả năng tới mức khó thể tin rằng (trích) “Cũng không phải ngẫu nhiên mà anh em nhà họ Thân liên tục cắp cặp tháp tùng bộ tứ nguyên thủ quốc gia ra công cán nước ngoài. Hình ảnh Thân Thời sát kè Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết, Thân An sát kè Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng thường thấy trên VTV 1. Thậm chí, mọi dự án khởi công, động thổ, khánh thành dù to hay nhỏ của anh em nhà họ Thân đều luôn có sự hiện diện của ít nhất một trong 4 vị bộ tứ nguyên thủ. Chuyện không ai có thể tin, nhưng là sự thật, sự thật 100%: Ngày 30 Tết, dù bận trăm công nghìn việc, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng không về thăm chúc Tết dân chúng nghèo khó địa phương, bỏ cả việc của Chính phủ đã sắp đặt trước ở Hà Nội để bay vào Đà Nẵng thăm, tặng quà và chúc Tết công nhân đang xây dựng khách sạn gia đình họ Thân.
Còn nữa, trong một chuyến thăm và làm việc với Đà Nẵng, toàn bộ lãnh đạo của Thành ủy, HĐND, UBND, UBMT TP Đà Nẵng phải ngồi đợi gần 2 tiếng vì Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết được Thân Thời dắt về quê để thắp hương cho ông bố họ Thân…”
Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh “chúc mừng” Thân Đức Nam
TT Nguyễn Tấn Dũng trong lễ khởi công cầu Rồng (Đà Nẵng) công ty do Cienco 5 của Thân Đức Nam thi công. Ảnh: tonghoixaydungvn.org
Không hết ông Thân Đức Nam và anh em của ông con có nội công thâm hậu đạt tới mức (trích) “… quan chức hàng Bộ trưởng, Ủy viên trung ương Đảng, thậm chí toàn bộ 15 vị trong Bộ Chính trị không ai là không biết, thậm chí thân quen với cái tên Thân Đức Nam (Thân Thời). Một số ghế Ủy viên trung ương Đảng được chính Thời dựng lên. Điển hình nhất là Nguyễn Xuân Phúc. Từ Chủ tịch UBND tỉnh Quảng Nam, ông Phúc được Thời lót đô la cho vào trung ương, ngồi ghế Bộ trưởng Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ. Thiên hạ đồn rằng, bây giờ Thời bảo Bộ trưởng Phúc đứng là đứng, ngồi là ngồi, bảo đi là phải đi, bảo ỉa là phải rặn ra mà ỉa!
Trước ông Phúc, một nhân vật quyền uy trong Bộ Chính trị cũng bị Thời dắt mũi sai khiến-đó là ông Phan Diễn (người đồng hương huyện Điện Bàn với Thời). Khi đó ông Diễn đang là Thường trực Bộ Chính trị (nhân vật thứ hai trong Đảng, sau Tổng Bí thư). Nghe đồn ông Diễn xem Thời như con nuôi.
Người như ông Phúc, ông Diễn nằm trong tay Thời không phải số ít…”
Tuy nhiên những chuyện kể trên về ông Thân Đức Nam nói theo kiểu văn vẻ thì chỉ là chuyện của thời quá khứ, còn thời tương lai (trước thềm Đại hội XI Đảng CSVN) thì (trích) ”…nghe đồn Thân Thời đang ráo riết một chiến dịch sắp xếp nhân sự theo ý Thời. Đêm đêm, tại Hà Nội, người ta thấy Thời cắp cặp gõ cửa hết ông này đến bà nọ, hầu như không sót ai trong danh sách 15 vị Ủy viên Bộ Chính trị. Xe Thời đến là những gã cảnh sát gác cổng liền cúi rạp mình chào….”
Chủ tịch Nguyễn Minh Triết đến thăm công ty XDCT 545 (Cienco5) của Thân Đức Nam
Đến đây cho thấy thành quả của cách mạng do đảng CSVN lãnh đạo đã tạo điều kiện đối với những người dân nghèo ít học như anh em ông Thân Đức An như vậy đấy, có gì để đáng kêu ca đâu nhỉ. Nếu như chúng ta không tìm hiểu rằng vì sao anh em một số người như anh em dòng họ Thân thời lại giàu nhanh với tốc độ “vũ trụ” như vậy?
Câu trả lời là nhờ “Chủ trương lớn của đảng-Đổi đất lấy hạ tầng”, mà không chỉ làm cho những người như anh em ông Thân Thời chỉ là một số trong vài ngàn những kẻ cơ hội là trung gian cho vụ cướp đất của dân tộc Việt nam chia chác nhau để “chúng ta cùng làm giàu” như các cán bộ đảng viên thường “xầm xì”.
Đất đai trong thời kỳ đổi mới còn giá trị hơn vàng, đúng như người xưa thường nói “Tấc đất tấc vàng”, thời phong kiến mỗi triều đại sau khi giành được quyền cai trị đất nước thì ông Vua thường công khai “cấp đất phong thần” cho các quan tướng có công với triều đình coi như bổng lộc vua ban. Không giống như những người cộng sản, đặc biệt là giới lãnh đạo sau ngày chiến thắng giành chính quyền họ chỉ có đôi dép râu và vài bộ quần áo. Đất đai, nhà cửa ruộng vườn hầu như trắng tay hoặc chỉ là rất ít ỏi đất hương hỏa của tổ tiên để lại. Vậy mà chỉ sau vài chục năm, như một giấc mơ tiên hôm nay khó ai nhận ra họ từ anh bộ đội cụ Hồ thủa nào nay trở thành các ông tư bản “đỏ” tiền bạc như núi, biệt thự xa hoa với những chiếc xe hơi đắt tiền.
Họ lấy những cái đó từ đâu ra? Xin thưa đa phần là từ tham nhũng và nhận hối lộ từ những vấn đề liên quan tới đất đai và tài nguyên khác của đất nước.
Ta cùng nhau dò theo hành trình luẩn quẩn của đất đai, ví dụ như đất canh tác thì sau cách mạng đảng CSVN lấy đất người giàu chia cho người nghèo dân chúng vui mừng tưởng được đổi đời. Nhưng chỉ được vài ba năm họ tiến hành Hợp tác hóa nông nghiệp, lấy đất của mọi người cho vào Hợp tác xã nông nghiệp và sau đó tuyên bố đất đai là tài sản thuộc sở hữu toàn dân do nhà nước quản lý, thực chất là chỉ có một thiểu số lãnh đạo có quyền cấp đất. Chỉ bấy nhiêu động tác mang tính “kỹ thuật” cực kỳ thâm hiểm và rất nhẹ nhàng đảng CSVN đã “tịch thu” xong toàn bộ sở hữu đất đai của hơn 80 triệu người Việt nam vào trong tay một số quan chức. Có quyền quản lý đất đai trong tay, nhưng không thể chia chác một cách công khai lộ liễu như thời phong kiến được? Công cuộc xà xẻo đất đai của toàn dân bỏ túi vài quan chức có quyền bắt đầu.
Nhưng bằng cách nào để các quan chức nuốt chửng một cách ngon lành miếng mồi đất đai? Xin thưa họ phải dùng trung gian thông qua các doanh nghiệp (thực chất là các Cty sân sau của họ) núp dưới chiêu bài “Đổi đất lấy cơ sở hạ tầng”. Nghĩa là bán đất của nhà nước cho tư nhân, lấy tiền để xây cơ sở hạ tầng mà thực chất người bán, kẻ mua và nhà đầu tư chỉ là một group đá qua đá lại kiểu vừa đá bóng vừa thổi còi như thể làm ảo thuật. Tiền bán đất được bao nhiêu, xây cơ sở hạ tầng hết bao nhiêu, còn lại là lãi chuyển vào các công ty sân sau của bọn họ, nhà nước được chút xíu. Đó chính là lý do vì sao tổng giá trị GDP của Việt nam chỉ khoảng trên dưới 80 tỷ USD với bình quân đầu người khoảng 1.000USD/người nhưng thu nhập của một số người không nhỏ lên tới hàng triệu USD/năm, cứ nhìn những chiếc xe hơi triệu đô, những chiếc máy bay riêng của bọn họ sử dụng thử hỏi tiền đâu ra? Đó là tiền lòng vòng bán đất bán rừng lấy của công thành của tư mà ra.
Nhưng những vụ làm ăn đó không phải ăn chia dấm dúi một vài nhóm, một vài người mà đây là cuộc ăn chia tập thể, tuy là ăn vụng ăn trộm tài nguyên quốc gia, nhưng được hoạch định bằng một chủ trương lớn, mang tính tập thể của Đảng trên phạm vi toàn quốc, các tỉnh các ngành từ trung ương tới địa phương, từ tỉnh tới huyện và các xã đồng loạt, đồng lòng, cùng đồng khởi ra quân xẻ đất công bán lấy tiền.
Các doanh nghiệp nhà nước ở Việt nam, ngoài một vài Tập đoàn nhà nước mạnh như Dầu khí, TKV chuyên đào, hút và bán tài nguyên khoáng sản, dầu thô… thực ra có doanh nghiệp nào làm đúng chuyên môn mà giàu mạnh được đâu. Còn lại các Tập đoàn nhà nước khác muốn mạnh, muốn giàu, muốn có tiền lãi nhanh thì cách duy nhất phải tìm đến là phải tìm cửa sau đi là đi buôn đất buôn đất lấy lời. Bởi chẳng cần tài cán gì, với một cái giấy phép “thần” là có quyền lấy không đất nông nghiệp của nông dân với giá đền bù rẻ mạt, sau đó bán khống dự án lấy tiền đặt cọc của người mua nhà dựng khu chung cư bán với giá cao ngất trời hơn cả bên Mỹ, làm ăn kiểu chụp giật kiểu “tay không bắt giặc” hay làm ruộng kiểu “không cấy cũng gặt” như dân gian thường nói, vậy làm sao mà không mau giàu.
Việc làm và chủ trương này chỉ làm cho một số người giàu lên nhanh chóng, nhưng nông dân lại nghèo và xã hội bị cùng kiệt do nông dân sau khi bị lấy đất không có việc làm đổ ra các đô thị và dần dà trở thành mầm mống gây tệ nạn xã hội, buôn bán ma tuý, mại dâm và lâu dài sẽ là nhưng băng đảng. Quan trọng hơn chủ trương đó làm gia tăng khoảng cách giàu nghèo trong xã hội trái với mục tiêu “Dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng và văn minh”.
Tiền bán đất được một phần xây dựng cơ sở hạ tầng phần lớn dành ra để đút lót quan chức lấy giấy phép, còn lại được chia chác nhau dưới hình thức bằng đất giá rẻ hoạc tiền bạc. Đó chính là lý do vì sao giá nhà ở VN cao đến như vậy mà bán vẫn có người mua, lý do là vì đó chỉ là một nhóm mấy quan tham nhũng, đầu cơ buôn đất làm và bán với nhau kiểu “mỡ nó rán nó”. Thử hỏi những người công nhân và nông dân thu nhập không đủ ăn thì làm đến bao giờ mới có tiền mua nhà, mua biệt thự, căn hộ xa xỉ như vậy?
Đó là nguyên nhân và lý do vì sao chỉ một thời gian ngắn sau đổi mới trên đất nước Việt nam đã xuất hiện các đại gia vô hoặc ít học như Thời đồ bành, Bầu Đức thợ mộc..v.v..không hề một chút tài giỏi (đúng nghĩa) mà chỉ bằng lợi dụng quan hệ, đút lót hối lộ để trục lợi cho cá nhân mình và các quan chức có chức có quyền ở mọi cấp. Đó là lý do mà những kẻ đó có uy quyền có thể điều hành từ TBT, Thủ tướng Chính phủ, Chủ tịch nước tới các Bộ trưởng tới chủ tịch xã..v.v.. tới mức độ mỉa mai “Bảo đứng là đứng, ngồi là ngồi, bảo đi là phải đi, bảo ỉa là phải rặn ra mà ỉa!”
Tôi không được sống ở chế độ cũ trước đây ở Miền nam, không hiểu thời chính quyền Việt Nam Cộng Hòa (trước năm 1975) thời mà Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu và thuộc hạ của ông ta nổi tiếng tham nhũng vơ vét như đảng ta tuyên truyền có tới mức độ như bây giờ, thời “Thời đồ bành” hay không?
Dẫu là tham nhũng là quốc nạn thì nước nào, chính quyền nào cũng có, chỉ khác nhau về mức độ, nhưng kể cả tới mức tham nhũng trầm trọng đi chăng nữa, nhưng chưa bao giờ nghe các nguyên thủ quốc gia, Thủ tướng chính phủ, Chủ tịch nước và các Bộ trưởng của chính quyền nào để mấy ông vô học như Thời đồ bành dắt mũi tới mức “Bảo đứng là đứng, bảo ngồi là ngồi, bảo đi là phải đi, bảo ỉa là phải rặn ra mà ỉa!” như Việt nam ta được.
Cũng còn may mà ông “Thời đồ bành” Thân Đức Nam không ác như Trạng Quỳnh ngày xưa “Bắt Bộ trưởng ỉa nhưng cấm đái”. Nhưng dù sao cũng “tự hào” vì ông cũng là người dân bình thường duy nhất trên thế giới làm được điều phi thường đó.
Không hiểu ông Thân Đức Nam “Thời đồ bành” phi thường hay mấy ông Bộ trưởng nhà ta quá tầm thường?
6/05/2010
©Kami