Donnerstag, 6. Mai 2010

“Nhân Dân Nào, Chính Quyền Đó”

Bằng Phong Đặng Văn Âu

Tục ngữ ta có câu: “Rau nào sâu nấy”. Người Phương Tây thì nói: “Nhân dân nào, Chính quyền nấy” (Tiếng Pháp: Les peuples n’ont que des gouvernements qu’ils méritent; tiếng Anh: The people get the government they deserve). Câu nói của người Phương Tây là để áp dụng cho các quốc gia dân chủ mà người dân có quyền quyết định vận mạng mình. Ở các nước độc tài, theo tôi nghĩ, phải đảo ngược câu nói đó thành: “Chính quyền nào, nhân dân nấy” là thích hợp hơn cả.

Ông Nguyễn Tất Thành, người ăn cắp bí danh Hồ Chí Minh của nhà cách mạng Hồ Học Lãm, giương cao khẩu hiệu “Độc Lập, Tự Do, Hạnh Phúc” đã lôi cuốn, hấp dẫn nhiều thanh niên trí thức Việt Nam chấp nhận hy sinh gian khổ, lên đường chiến đấu đánh đuổi ngoại xâm. Nếu đủ lớn vào thời điểm gọi là Cách Mạng Mùa Thu, tôi cũng đã lên đường như các bậc đàn anh. May cho tôi chưa đủ tuổi nên không bị Nguyễn Tất Thành đánh lừa để tiếp tay dựng nên một cỗ máy cai trị hoàn toàn lệ thuộc vào ngoại bang thông qua ý thức hệ cộng sản.

Ông Thành không phải là người yêu nước như các cụ Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh. Chẳng qua ông xin vào học Trường Thuộc Địa (École Coloniale) để phục vụ cho quyền lợi Thực dân mà không được nhận, thì đi làm cách mạng. Đọc bức thư ông viết để xin học, ai cũng thấy nguyện vọng của ông. Trình độ hiểu biết lịch sử của ông không có, cho nên ông mới chọn kẻ thù truyền kiếp của dân tộc làm người anh em “môi hở răng lạnh”. Lại thêm, ông Thành không đủ trình độ để hiểu “Tư Bản Luận” của Karl Marx hay Tuyên Ngôn Cộng Sản. Có lẽ cộng sản lấy câu “cứu cánh biện minh phương tiện” làm phương châm hành động là thích hợp với bản chất ông Thành. Cứu cánh (mục đích) của ông Thành là cướp chính quyền, làm cha già dân tộc, nên ông không từ chối bất cứ phương tiện nào, dù vô đạo đến đâu, để đạt được mục đích.

Ông Thành nhắm mắt thi hành chỉ thị của Nga, Tàu như một chư hầu ngoan ngoãn, cho dù phải phủ lên đầu dân những cuộc thanh trừng tàn bạo, dã man: Đấu tố, Chỉnh Phong, Cải cách ruộng đất, Nhân văn giai phẩm, Xét lại chống Đảng … Ông Thành đã xây dựng một bộ máy thống trị khủng bố rùng rợn đến nỗi bất cứ ai có chút lương tâm đều không dám lên tiếng can gián. Ông Thành không những tàn ác với nhân dân, mà ông còn tàn ác với cả những tình nhân của ông và chính giọt máu của ông (Nguyễn Tất Trung), kết quả từ cuộc truy hoan với nàng Nông thị Xuân.

Hiến Pháp do ông Thành viết ra vào năm 1946 có đầy đủ những điều khoản như ở các nước dân chủ Phương Tây, nhưng không một điều khoản nào được áp dụng, bởi vì mục đích của ông Thành là để lừa bịp thế giới. Không thiếu nhà báo, nhà văn quốc tế đã mô tả ông Thành là người quốc gia (nationalist). Phải nhìn nhận ông Thành là một “siêu bịp” làm cho những người thông minh xuất chúng như Trần Đức Thảo, Nguyễn Khắc Viện, Huỳnh thúc Kháng … thần phục, chấp nhận đứng dưới trướng của ông ta. Đường lối cai trị của ông Thành là một tổng hợp của trùm mật vụ Đức Quốc Xã Heinrich Himmler với tôn chỉ: “The best political weapon is the weapon of terror. Cruelty commands respect. Men may hate us. But, we don't ask for their love; only for their fear.” (Tạm dịch: Vũ khí chính trị hữu hiệu nhất là vũ khí khủng bố. Tàn bạo thống lĩnh sự tuân phục. Quần chúng có thể ghét chúng ta. Nhưng, chúng ta không đòi hỏi tình yêu của họ; chỉ cần làm cho họ kinh hãi”) và Joseph Goebbels với tôn chỉ “đặt điều nói dối ngoài sức tưởng tượng và lặp lại nhiều lần, nói riết cho đến khi sự dối trá thành sự thật”. Không một nhà ái quốc Việt Nam nào đi làm cách mạng giải phóng dân tộc được đào luyện kỹ thuật đấu tranh khuynh đảo tàn ác như cộng sản dạy ông Thành. Cho nên ông Thành ắt phải đạt thắng lợi.

Ông Thành hô hào: “Đoàn kết! Đại đoàn kết! Thành công! Đại thành công!”, nhưng ông ngấm ngầm hạ lệnh thủ tiêu Đảng trưởng Trương Tử Anh của Đại Việt, Lý Đông A của Duy Dân là những người quốc gia yêu nước. Ông Thành bán đứng cụ Phan Bội Châu cho Pháp, tiêu diệt ngay cả người theo chủ nghĩa Marx có triển vọng trở thành đối thủ của ông. Vừa độc ác vừa giỏi đóng tuồng đạo đức giả, ông Thành đã đào tạo những thủ túc phục vụ cho bộ máy cai trị vừa khủng bố vừa vuốt ve để biến kẻ bị thống trị thành những con cừu mụ mị bị thôi miên, nhắm mắt hy sinh với niềm hãnh diện vì Nhân Dân, vì Đất Nước! Thậm chí, có kẻ bị đem xử tử hình còn tung quả đấm tay lên trời hô to: “Chủ tịch Hồ Chí Minh muôn năm!”.

Ông Thành xây dựng một bộ máy Đảng không cho phép kẻ dưới được quyền lên tiếng chỉ ra sự sai lầm đường lối lãnh đạo, không một ai được phép bày tỏ lòng yêu nước vì sẽ bị quy vào tội phản động. Phản động là một bản án tử hình chờ ngày ra pháp trưởng. Do đó dưới tay ông toàn là một lũ xu nịnh vô liêm sỉ, tai ngược nói một đàng làm một nẻo thì lấy đâu ra người lãnh đạo lương thiện, yêu nước kế tục ông? Trường Chinh Đặng Xuân Khu không dấu diếm chủ trương “Đảng Cộng sản cướp chính quyền bằng bạo lực thì Đảng Cộng sản sẽ giữ chính quyền bằng bạo lực”. Cho nên chúng ta không ngạc nhiên khi thấy tập đoàn cầm quyền hiện nay thi hành mọi biện pháp tàn bạo để bảo vệ cho kỳ được chiếc ghế của họ. Người cộng sản nào trong bộ máy quyền lực cộng sản leo lên đến địa vị lãnh đạo thì không thể là loại người có lương tri, có đạo đức. Những người cộng sản nào có chút lòng với dân, với nước như Trần Độ, Nguyễn Hộ đều bị loại trừ không thương tiếc.

Cả đời ông Thành sống trong sự lừa dối, làm nhiều điều khuất tất để gạt quần chúng, nhưng không thể gạt bề tôi kề cận, cho nên cuối đời ông bị bọn Lê Duẫn, Lê Đức Thọ khống chế là điều tất nhiên, vì họ nắm được con bài tẩy đạo đức giả của Bác. Ông Thành trở thành tù nhân của bộ máy cai trị do ông tạo dựng lên. Đám lãnh tụ sau ông Thành láu cá hơn, không giả bộ đóng tuồng “Cha Già Dân Tộc”, cứ ngang nhiên sống xa hoa rượu ngon gái đẹp, cao lương mỹ vị một cách thoải mái, nhưng họ dạy cán bộ cấp dưới cùng toàn thể nhân dân noi theo gương đạo đức của Bác Hồ!

Đó là sự kiện lịch sử. Tình trạng băng hoại mọi mặt ở Việt Nam ngày nay là hậu quả tất yếu: lừa đảo, lưu manh đẻ ra lừa đảo, lưu manh. Trồng hoa cứt lợn (chữ của Cụ Phan Khôi) không thể mọc lên hoa hồng, hoa lan được. Luận điệu tuyên truyền bảo rằng nhờ sự lãnh đạo của Bác, của Đảng mà đánh đuổi được bọn Thực dân Pháp, Đế quốc Mỹ để kể công trạng, thành tích là điêu ngoa, gian lận. Nếu Đảng mang lại cho nhân dân Việt Nam một đời sống có giá trị nhân bản xứng đáng hơn làm người dân nô lệ dưới thời Pháp thuộc thì không ai có thể phủ nhận công lao của Đảng. Bao lâu trên Đất Nước còn có những người học thức như nhà sử học kinh tế Đặng Phong, giáo sư Tương Lai tiếp tục đề cao thành tích của Bác Hồ (!), của Đảng thì Đất Nước còn bị thống trị bởi bọn mãi quốc cầu vinh!

“Đôi giày, đôi dép còn có số!”. Câu nói dân gian đó tưởng chỉ để cười chơi, nhưng nếu ngẫm nghĩ sâu xa một chút thì quả là đúng khi đem nó áp dụng vào con người. Mỗi người có một số phận. Mỗi dân tộc cũng có một số phận. Số phận dân tộc Việt Nam là số phận con rệp, số phận ăn mày. Nếu vua quan thời Tự Đức sáng suốt như vua quan thời Minh Trị Thiên Hoàng cùa Nhật, biết nghe lời khuyên của Nguyễn Trường Tộ thì Đất Nước ta không bị mất vào tay Thực dân Pháp. Nếu Đất Nước ta bị Thực dân Anh đô hộ thì Đất Nước ta không bị rơi vào tay Đảng Cộng sản, chứng cớ là tất cả những thuộc địa của Anh không có nước nào bị Cộng Sản thống trị. Cho nên, Hồ Chí Minh Nguyễn Tất Thành chỉ là sản phẩm lịch sử đau đớn của dân tộc ta. Nếu không phải là Nguyễn Tất Thành lãnh đạo cộng sản, mà là Trần Phú hay Lê Hồng Phong thì số phận của nhân dân ta cũng chẳng thể nào đổi khác được!

*
Năm 1954, cường quốc tư bản, cộng sản cắt chia Việt Nam ra làm hai nước. Hơn một triệu người Miền Bắc đành lìa bỏ mồ mả tổ tiên, sản nghiệp một đời tạo dựng lếch thếch vào Nam nương thân, chưa biết sinh sống bằng cách nào. Người Việt có truyền thống lưu luyến mồ mả tổ tiên, lũy tre xanh, vườn tược mà phải đành lìa bỏ nơi chôn nhau cắt rốn, thì phải biết họ kinh hãi cộng sản đến mức nào. Có người Miền Nam đã vô tình đặt câu hỏi đau như vết dao chém: “Nước nhà đã độc lập, tại sao không ở ngoải mà vào đây làm chi?”. Ý tứ câu hỏi đó, trước hết, cho ta thấy rằng người Miền Nam hoàn toàn không hiểu biết một chút nào về sự tàn ác khủng khiếp của chế độ cộng sản. Đồng thời câu hỏi đó biểu hiện sự ích kỷ, lo ngại sự trù phú của mình bị chia sẻ, coi dân di cư như là môt bọn tha phương cầu thực! Đầu óc kỳ thị, đố kỵ Bắc Kỳ đẻ ra sự chia rẽ người Bắc người Nam, thay vì xiết tay nhau đoàn kết một lòng ngăn chặn làn sóng đỏ. Phim “Chúng Tôi Muốn Sống” bị xem như sản phẩm tuyên truyền!

Ông Ngô Đình Diệm nhận lời ủy thác của vua Bảo Đại, về nước chấp chánh trong một hoàn cảnh cực kỳ khó khăn. Một mặt lo định cư hơn một triệu người Bắc gặp cảnh màn trời chiếu đất; mặt khác lo dẹp giáo phái Hòa Hảo, Cao Đài muốn giữ lấy quân đội riêng. Các đảng quốc gia tranh giành miếng đỉnh chung mà không ý thức rằng sự tranh giành đó làm suy yếu tiềm lực đấu tranh Chống Cộng và khiến cho người bạn đồng minh đánh giá thấp tinh thần quốc gia của một dân tộc. Quân Đội Quốc Gia được Pháp thành lập, đào tạo năm 1950 thì gồm những ông Tây con ưa nói tiếng Tây hơn tiếng mẹ đẻ, phần lớn có tinh thần nô lệ ngoại bang, cho nên dễ phản chủ khi bị mua chuộc, mặc dầu được hưởng ân huệ nhiều hơn cả tài năng đáng được hưởng. Trí thức hoặc sống trưởng giả trong tháp ngà hoặc khuynh tả làm dáng thông thái như Jean-Paul Sartre hoặc Bertrand Russell không nhìn thấy thực tế phần đất mình sinh sống đang bị cộng sản xâm lăng. Người giàu có, chức quyền tìm cách đút lót hoặc chạy chọt cho con cái khỏi thi hành nghĩa vụ quân sự. Được đi du học ngoại quốc để lĩnh hội sự tiến bộ của nhân loại thì khi về nước hô hào phản chiến một chiều. Sư ông Nhất Hạnh, bà Ngô bá Thành là thí dụ. Lãnh tụ các tôn giáo như Thượng Tọa, Linh Mục đáng lý ra phải dạy dỗ cho tín đồ, giáo dân triệt để chống Cộng vì Cộng Sản là một tôn giáo ma quỷ coi các tôn giáo khác là thuốc phiện. Trái lại, các vị này xúi dân làm loạn, gây bất ổn trường kỳ khiến cho người Mỹ phải thay đổi đường lối, không thể tiếp tục yểm trợ cho một xứ sở mà người dân không nhìn thấy hiểm họa cộng sản.

Nếu ông Trí Quang là đảng viên cộng sản, ông ta xách động quần chúng đuổi Mỹ là nghĩa vụ phải làm của một đảng viên bên phe đối nghịch. Miền Nam thấp cơ thua trí, để cho một đảng viên cộng sản tự do hoạt động là lỗi của Miền Nam. Miền Nam thua là phải, không có điều gì phải phàn nàn! Còn nếu Trí Quang không phải là đảng viên cộng sản mà xách động quần chúng mang bàn thờ xuống đường cản bước hành quân của quân đội Việt Nam Cộng Hòa, xúi dân biểu tình đuổi Mỹ để hai miền chấm dứt chiến tranh thì rõ ràng Trí Quang ngu vì không biết cộng sản xem tôn giáo là thuốc phiện hay sao? Đuổi Mỹ, Trí Quang lấy gì bảo vệ Miền Nam? Lấy gì nuôi 15 triệu miệng ăn? Một sự kiện dễ hiểu như thế mà luật gia xuất thân từ Đại học danh tiếng Harvard như ông Tạ văn Tài lại đứng ra biện hộ Trí Quang không phải là cộng sản. Cái tội của Trí Quang không cộng sản còn nặng hơn cái tội Trí Quang cộng sản! Trí thức là cái đầu tư duy của dân tộc. Ước chi trí thức Việt Nam tỉnh táo hơn, không bị mụ mỵ bởi tình cảm riêng tư! Nếu trí thức nào đã xem Hồ Chí Minh Nguyễn Tất Thành là thần tượng, là “Cha Già Dân Tộc” mà đưa Đất Nước đến tình trạng ngày nay thì cần xét lại để thoát ra khỏi sự u mê!

Gần đây đã có nhiều người nhìn nhận lãnh tụ Ngô Đình Diệm là nhà ái quốc, nhưng trách ông đã tín cẩn những phần tử phản phúc, nên chế độ sụp đổ. Tôi cho rằng nhận định đó có phần phiến diện. Xin lấy ví dụ: Ông Vũ văn Mẫu có bằng Thạc sĩ Luật, có đời sống gia đình gương mẫu, được ông Diệm trọng dụng, cho làm Bộ trưởng Ngoại Giao lâu dài. Thế nhưng khi phong trào đấu tranh Phật giáo do Trí Quang xách động, Vũ văn Mẫu thấy Mỹ không còn mặn nồng với ông Diệm như trước, Vũ văn Mẫu từ chức, cạo trọc đầu phản đối chính sách độc tài Ngô Đình Diệm, nhảy ra công khai ủng hộ Trí Quang. Làm sao ông Diệm có thể ngờ được một con người có bằng cấp cao, có cuộc sống gia đình gương mẫu lại là người cơ hội chủ nghĩa, sẵn sàng phản lại lý tưởng quốc gia? Xin nói thêm, Vũ văn Mẫu có bằng cấp cao, đáng là bậc thầy của kẻ viết bài này, nhưng ngu dốt chính trị. Chẳng bao giờ cộng sản nhìn nhận thành phần Thứ Ba, vì bản chất của cộng sản là độc tôn, độc tài, độc trị. Vũ văn Mẫu thèm chức Thủ tướng, nên quyết định ở lại hợp tác với Dường văn Minh. Cái bánh vẽ “Thành Phần Thứ Ba” đã khiến cho nhiều người tin tưởng, nhất định ở lại với Đất Nước để bị đi tù, bị hành hạ ngược đãi. Khi tỉnh ra thì đã quá muộn, những người tin tưởng vào chiêu bài “Thành Phần Thứ Ba” thoát ra hải ngoại trở thành những người Chống Cộng quyết liệt hơn ai hết thảy!

Bản chất dân Việt trung tín, thủy chung. Nhưng khi dính líu vào chính trị thì phản bội nhau. Nguyễn Trãi là công thần giúp Lê Lợi chống quân Minh, dựng lên nhà Lê. Kết quả Nguyễn Trãi bị tru di tam tộc. Nguyễn văn Thiệu, Trần Thiện Khiêm tuyên thệ trung thành với Đảng Đại Việt dưới sự chủ trì của bác sĩ Nguyễn Tôn Hoàn, kỹ sư Hà Thúc Ký, nhưng khi lên làm Tổng thống, Thủ tướng thì cả hai ông đá văng Đảng để thành lập Đảng Dân Chủ. Hoàng Cơ Minh, Phạm văn Liễu cùng nhau cắt máu ăn thề, cấu kết nhau thành lập Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam tưởng chừng sống chết không rời. Kết quả Phạm văn Liễu nghỉ chơi, viết sách “Trả Ta Sông Núi” hài tội Hoàng Cơ Minh.

Do cái tâm lý “đồng sàn dị mộng” khiến cho người Việt khó lòng họp nhau tương kế tựu kế để thực hiện chiến lược chiến thuật nhằm tiêu diệt kẻ thù chung đang âm mưu bán Tổ Quốc. Nói đến chữ THÙ, tôi xin bày tỏ quan điểm để độc giả hiểu ý tứ của người viết hơn:

“Miền Nam được một quốc gia hùng cường, giàu mạnh nhất nhân loại mà không giữ được, trước hết là do các lãnh đạo chính trị, quân sự, tôn giáo, trí thức ở Miền Nam không ý thức sự tàn bạo ghê gớm của cộng sản để giáo dục quần chúng. Đổ tội cho Đồng Minh để chạy tội là hành động vô trách nhiệm, đáng khinh bỉ. Sau Tháng Tư năm 1975, nhiều người Miền Bắc vào Nam đã trách móc tại sao Miền Nam không ra giải phóng họ là một nỗi chua chát tột cùng. Cho nên ta phải xem sự theo đuổi cuộc đấu tranh để giải phóng toàn bộ dân tộc từ Nam chí Bắc ra khỏi ách cộng sản là nghĩa vụ thiêng liêng.

“Nơi nào có đàn áp, nơi đó có nổi dậy, có phản kháng. Có căm thù thì mới có đấu tranh. Đó là quy luật. Tôi hiểu quy luật đó. Cho nên, không bao giờ tôi cổ súy, kêu gọi bất cứ ai xóa bỏ hận thù. Điều tôi nhấn mạnh là nếu căm thù thì hãy biến căm thù thành hành động; chứ đừng ngồi một chỗ mà rên rỉ, nỉ non “gậm mối căm hơn trong cũi sắt”, bởi vì gậm riết rồi cũng đến ngày rụng hết răng không còn gậm được nữa. Mỗi người đều có quyền thể hiện lòng yêu nước của mình theo cách riêng. Không ai có quyền bắt buộc người khác yêu nước thì phải yêu xã hội chủ nghĩa; cũng không ai có quyền bắt buộc người khác yêu nước thì phải Chống Cộng. Một người sống lương thiện, không làm điều gì xấu xa để tổn thương thanh danh người Việt đã là yêu nước. Một người chăm lo dạy dỗ con cái học hành, gìn giữ truyền thống văn hóa tổ tiên đã là người yêu nước. Người nào mang mặt nạ yêu nước để chụp mũ người khác, rồi cũng có ngày rơi mặt nạ!

“Cuộc đấu tranh của chúng ta hôm nay là cuộc đấu tranh giữa thiện và ác; giữa sự thật và sự dối trá; giữa dũng cảm và hèn nhát. Muốn thắng cộng sản thì phải thắng mình trước hết. Đừng chửi cộng sản mà lại hành động như cộng sản. Hãy hành xử lương thiện, chấm dứt ăn gian nói dối, vu cáo thô bỉ. Những người có chung lý tưởng chống lại Cái Ác, Cái Dối Trá, Cái Hèn Nhát thì phải hòa hợp hòa giải với nhau để có sự đoàn kết thì mới có sức mạnh để chiến thắng quân xâm lược từ phương Bắc. Người đảng viên cộng sản nhìn ra cái ác, cái dối trá, cái hèn nhát của chủ nghĩa cộng sản thì hãy từ bỏ ý thức hệ sai lầm, hãy quay đầu lại với dân tộc thì con đường tiến tới Tự Do – Dân Chủ – Nhân Bản sẽ rút ngắn đi rất nhiều.

Có người email hỏi tôi: “Lý luận của ông qua bài viết hòa hợp hòa giải vừa rồi không ai có thể phản biện, nhưng khó khăn quá, làm sao thực hiện được?” Khi đưa ra bài toán, ắt tôi phải có lời giải vì tôi tự nhận mình là người viết có trách nhiệm với độc giả. Bài viết này đến đây đã khá dài, hẹn độc giả bài viết tới với lời giải bài toán khó của ngày hôm nay.

Bằng Phong Đặng văn Âu, ngày 3 tháng 4 năm 2010.