Samstag, 17. April 2010

Còn mình em thôi

Thơ Hồ Chí Bửu


1.

Đâu phải bây giờ anh mới yêu em
Mà đã khoái từ khi mới gặp
Vừa chạm tay đã nghe mình đỏ mặt
“Run như run thần tử thấy long nhan
Run như run hơi thở chạm tơ vàng”
Như Hàn Mạc Tử thấy Mộng Cầm. Bá chấy!

Em bảo thương vì thấy anh khờ dại
Không biết ma lanh đấu đá với đời
Thương anh vì nghèo rớt mồng tơi
Mà xả láng chơi cho hết bóp

Gã nhà quê giả đò chơi sộp
Cũng như ai đăng ký thượng đài
Xỉn xỉn rồi chẳng biết sợ ai
Có ba thành công lực mà dai thấy sợ

Trong tình yêu anh nhiều phen vỡ nợ
Cũng phàm phu tục tử như ai
Cũng ăn dơ nói phét dài dài
Cũng trần tục như chúng sinh dưới thế

Kể tội ra anh nhiều vô số kễ
Mà em thì- hề- xá tội vong nhân
Tự nguyện cho không những lúc anh cần
Cứ ban phước như thiên thần tại thế

Tình cho anh nhiều như sông bể
Em ơi em – anh biết sợ em rồi
Yêu làm gì một cái gã dở hơi
Dốt thấy mẹ mà lên đời thi sĩ..

2.

Nói sở thích thì tụi mình nghịch lý
Em khoái Beethoven còn anh kết Viễn Châu
Em mê Thái Thanh, anh khoái Lê Vũ Cầu
Vậy mà hai đứa thương nhau mới lạ?

Em uống cốc tai còn anh ghiền trà đá
Em đọc Hemingway, anh đọc Kim Dung
Anh tuổi Hợi em tuổi Tỵ tương xung
Vậy mà hai đứa chung mùng mới lạ?

Có lắm lúc anh tưởng em là Má
Cạo gió xức dầu mỗi lúc anh say
Có khi anh tưởng em là Chị hai
Quyết liệt bênh anh khi nghe người ta nói xấu

Và cuối cùng em là người yêu dấu
Cho anh hôn (ở) bất cứ chỗ nào…