Theo đó, linh mục Tadeo Lý chia các hình thức tra tấn ra làm 3 loại
1. Dành cho cả tù nhân nam và nữ
2. Dành riêng cho tù nhân nam
3. Dành riêng cho tù nhân nữ
Chỉ nhìn vào sự phân loại này thôi, người ta có thể cảm nhận thấy sự man rợ của các phương thức tra tấn nhục hình bằng tấn công tình dục.
Xin đưa lại nguyên lời của linh mục Tadeo Lý về các phương thức tra tấn này.
1. Nhục hình, tra tấn, hình phạt & cấm đoán vô lý dành cho tù nhân nam lẫn nữ:
Áp dụng cho tù nhân nữ nhiều hơn, vì tù nhân nam biết đề kháng hơn, dám “bật” mạnh, dám liều chết đánh trả mãnh liệt:
1.1. Cấm Truyền Đạo:
Điều 11/15 Nội qui Trại giam hiện nay là “Cấm truyền Đạo”. Tôi liên tục phản đối điều 11/15 này từ tháng 2.2001 đến tháng 3.2010 và tuyên bố công khai bằng văn bản 27 lần rằng: “Chỉ nguyên bao lâu còn 3 từ “Cấm truyền Đạo” trong Nội Qui trại giam CSVN, tôi sẵn sàng ở tù cho đến chết”. Nhiều cán bộ cũng cho 3 từ này là rất vô lý và chỉ có hại cho uy tín của CSVN, nhưng thẩm quyền chính thức của bạo quyền CSVN vẫn chai lì chưa thay đổi.
1.2 Bắt gọi CB là Ông/Bà, xưng là cháu,
dù “Ông/Bà” ấy mới chỉ 19-20 tuổi, còn “cháu” đã U70, U75, U80!
1.3.Cưỡng bức lao động có tính nhục hình:
Bắt gánh phân người (bắc), phân trâu, bò, dê,…chỉ cốt để hành hạ, lăng nhục, bẻ gãy ý chí.
1.4. Đánh hội đồng:
Một nhóm cán bộ nam, nữ, giày da cứng chắc, có thể dùng dùi cui hoặc không, thay nhau đánh, đấm, đá một tù nhân như một quả bóng cho đến khi chán chê, hoặc nạn nhân bị buộc quì gối van xin “Xin Ông/Bà tha cho cháu, cháu xin… rút kinh nghiệm”, hoặc cho đến khi nạn nhân ngất xỉu.
1.5. Bắt quì, rồi đánh, đá, đạp:
Với dùi cui, dép, giày da,… vào mặt, ngực, hạ bộ,.. cho đến khi nạn nhân “khiêm tốn” van xin hoặc bất tỉnh.
1.6. Bắt nằm sấp hoặc nằm ngửa, rồi đạp lên ngực, bụng, vai, lưng,…cho đến khi ói máu/ bất tỉnh.
1.7. Còng tay và treo trên thành cửa sổ lâu giờ:
Cho đến khi chịu ký biên bản nhận “tội”.
1.8. Phơi nắng:
Bắt nằm giữa nắng từ 2-4 giờ, dù đang bệnh, cho đến khi ngất xỉu hoặc chịu ký biên bản nhận “tội”.
1.9. Nằm buồng kỷ luật đặc biệt:
Khi tù nhân “vi phạm nội qui trại giam”, tiết lộ nhục hình / tra tấn, phản kháng/ chống lại các cán bộ về các bất công / cấm đoán vô lý,… thì bị cùm chân, có khi bị lột hết áo quần, kể cả quần lót, 7-14 đêm ngày, gia tăng biệt giam 3-6-12, 24, 36,… tháng hạn khi cần. Có khi bị đánh đập rất dã man, kèm theo các nhục hình, làm các tù nhân (đặc biệt là nữ) tê liệt ý chí phản kháng, không dám tường thuật lại, vì quá hãi hùng.
2- Nhục hình, tra tấn & hình phạt dành riêng cho tù nhân nam
2.10. Chích roi điện vào dương vật:
Vì sỉ diện, thường các tù nhân nam rất ngại tự kể lại.
2.11. Đánh vào dương vật:
Lấy roi đánh vào dương vật cho xấu hổ, đặc biệt là bắt đặt dương vật kê lên thành cửa sổ, lấy dùi cui đánh cho tóe máu hoặc phun tinh dịch ra, cho liệt dương.
3- Nhục hình, tra tấn & hình phạt dành riêng cho tù nhân nữ
3.12. Quì ngậm dùi cui:
Các tù nhân nữ quì ngậm dùi cui của cán bộ dùng để đánh tù (tượng trưng cho dương vật), hai hàng nước mắt chảy dài suốt 2-4 tiếng đồng hồ trong tủi nhục tột cùng.
3.13. Đói mà không thể được ăn:
CB buộc tù nhân trực sinh lấy bánh chưng (do thân nhân thăm nuôi gửi vào) cắt ra làm 4, vứt vào thùng rác, lẩn băng vệ sinh phụ nữ; hoặc lấy bánh mì, cơm, đổ nước bẩn vào ngâm, rồi thách đố:“Con nào mà nhặt bánh chưng/cơm đó lên ăn, còn thua con chó”. Hoặc cán bộ lấy cơm đứng từ đầu sàn, ném tung rải khắp buồng giam, văng lên mền, chiếu, rồi bắt tù nhân thu dọn cho bõ ghét.
3.14. Còng tréo tay:
Bắt tréo 1 tay (trái) từ sau lưng lên vai (phải) để còng với cổ tay kia (phải) tréo từ vai (phải) xuống chập vào tay (trái), rất đau đớn. Sau vài giờ bị thẩm vấn với tay bị còng tréo, tù nhân bị liệt cả 2 tay chỉ còn buông thỏng lòng thòng, phải nhờ tù nhân khác đút cơm và giúp đỡ các việc sinh hoạt hằng ngày. Thường 3-6 tháng thì 2 tay tự khỏi.
3.15. Đặt chân ghế lên mu bàn chân tù nhân:
Bắt tù nhân ngồi đưa 1 bàn chân ra. Cán bộ lấy ghế 4 chân, đặt 1 chân ghế lên mu bàn chân của tù nhân, rồi ngồi lên ghế ấy thẩm vấn nạn nhân suốt 2-3 giờ liền để ép cung. Nạn nhân rất đau đớn như xương bàn chân gãy vụn. 3-6 tháng sau có thể tự lành.
3.16. Lăn thước vuông trong kẽ ngón tay:
Cán bộ lấy thước kẻ vuông luồn vào 4 ngón tay đan chéo nhau của 1 bàn tay tù nhân, 1 tay CB cầm chụm 4 đầu ngón tay nạn nhân lại, tay kia cán bộ xoay lật thước kẻ vuông, để nạn nhân đau như bị mài gọt vào da thịt và xương ngón tay.
3.17. Thông tai:
Đặt đầu tù nhân lên mặt bàn, úp nghiêng 1 tai xuống mặt bàn. Cán bộ vỗ mạnh nhiều lần xuống tai kia của nạn nhân, cho rung màng nhĩ, gây rối loạn tiền đình. Sau màn thông tai đặc sản Việt Nam này, nạn nhân bị nhức buốt tận óc, ói mửa, phải tự lê bước về buồng giam lảo đảo như người say.
3.18. Lột hết áo quần, kể cả quần lót:
Lời kể của tù nhân Lê Thị Kim Thu:
“Tại trại K3, Ninh Khánh, Hoa Lư, Ninh Bình, sáng ngày 14-11-2009, Cán bộ Đinh Thiết Hùng buộc tôi , trước khi được trả tự do, phải vào nhà vệ sinh khám người, một số cán bộ nữ đứng chờ sẵn, đeo găng tay bảo hộ để khám âm đạo, tôi phản đối, yêu cầu mời Bác sĩ và Ban Giám thị đến chứng kiến, nếu tìm không ra đồ vi phạm gì, tôi sẽ làm đơn tố cáo. Cán bộ nói: “Không cho khám, không cho nó về!” tôi trả lời: “Không về thì thôi, nhà tù lớn vào nhà tù nhỏ, nhà tù nhỏ ra nhà tù lớn, chứ thiết tha gì.” Tôi quay vào trại lại. Cán bộ hô các tù nhân khác khóa cửa khu giam lại, tôi trở lại khu giam của mình. Cán bộ trực trại thông báo cho các tù nhân khác ra sân chung “tập điều lệnh”, tôi cũng theo họ ra sân chung xem diễn tập 3 giờ. Rồi cán bộ Hùng vào gặp tôi bảo ra trại lấy đồ… Sau khi nhận tư trang, có 4 cán bộ nữ đợi sẵn, cửa cổng vào khu bị khóa. Các cán bộ ép buộc tôi phải lột hết quần áo, hoàn toàn khỏa thân, bị khám từ áo ngực, đến quần lót, cán bộ Thu Hằng yêu cầu tôi vào nhà vệ sinh ngồi trên bàn cầu cao # 50cm để họ thọc tay vào âm đạo khám, tôi không cho, họ bắt tôi đứng lên ngồi xuống nhiều lần, để có gì trong âm đạo thì rớt ra. Sau đó, cán bộ ngồi khom người nhìn vào âm đạo xem trong đó có giấu gì không. Trên quần lót tôi có ghi các số điện thoại của những tù nhân thân quen và địa chỉ gia đình của 1 người tù nam bị đánh chết, thuộc K2 Ninh Khánh, họ thu giữ cái quần lót đó không trả lại, mà chẳng cho cái quần lót khác để mặc vào người đi về. Cán bộ gọi tôi ra khu hành chánh của trại để làm thủ tục ra trại. Cán bộ trao tôi tiền xe là 750.000 VNĐ. Tôi không nhận và ghi rõ lý do vào biên bản :Cái tôi cần không phải là 750 ngàn đồng mà là cái quần lót để mặc đi về. Sau đó cán bộ cầm biên bản vào trong, trình cho ai tôi không rõ… Khi đi ra có thêm cán bộ trinh sát Phongbuộc tôi vào phòng viết lại biên bản. Tôi không vào, chỉ đứng ngoài hành lang. Khi cán bộ viết xong biên bản đưa cho tôi ký tên, tôi vẫn cứ viết : Cái tôi cần là cái quần lót. Họ nổi điên bảo tôi là chuyện cái quần lót tính sau. Tôi trả lời : Cho dù các cán bộ có viết 10 cái biên bản, tôi vẫn ghi vào biên bản đòi cái quần lót của tôi. Cán bộ nói : Chị để lại quá nhiều chuyện ở trại này! Cuối cùng, họ yêu cầu một cán bộ nữ tên Tuyên dẫn tôi ra khỏi cổng trại, buộc tôi phải trở lại cuộc sống “tự do” mà không có được một cái quần lót mặc trong người!!! Mãi mãi tôi vẫn đòi CSVN trả lại tôi cái quần lót này.”
3.19. Chích roi điện vào 2 đầu vú:
Cán bộ dùng roi điện chích vào 2 đầu vú để tra tấn, ép cung.
3.20. Rà dùi cui điện vào vùng kín:
Cán bộ lột hết áo quần, rà dùi cui điện vào vùng kín nữ bên ngoài quần lót mỏng, làm cháy xoăn lớp lông và làm bỏng lớp da bên trong.
3.21. Dùng găng tay lao động móc âm đạo tập thể:
“Tại trại giam số 1, Hỏa Lò của Công an TP Hà Nội, lặp đi lặp lại nhục hình này : Cán bộ Nguyễn Thị Lan (Lan Cáo), 32 tuổi, vào buồng giam hỏi : Ai có gì bỏ ra. Đừng để tôi dùng chiếc găng tay này nhé! Cán bộ gọi 25 nữ tù nhân, bắt cởi hết áo quần ra, buộc ngồi xuống rãnh giữa 2 bệ sàn ngủ bằng xi-măng, bắt quay mặt vào tường sàn ngủ, lần lượt từng người, hai tay chống xuống sàn, cởi quần lót ra, chổng mông lên để CB chỉ dùng một chiếc găng tay lao động thô ráp, lần lượt thọc rất thô bạo vào 25 âm đạo, mò tìm tiền, giấy ghi chép,… kể cả nữ tù nhân đang bị hành kinh cũng phải lột băng ra, không chừa một ai, nếu có lây nhiễm HIV, AIDS cũng phớt lờ, mặc cho các tù nhân đau đớn khóc rên trong tủi nhục tột cùng, do nhục hình “made in Việt Nam” cực kỳ độc đáo này. Các cán bộ Nhung (Nhung Cáo, 32 tuổi), Nguyễn Thị Bích Thủy ( 28 tuổi) ở Hỏa Lò cũng thường sử dụng hoặc chứng kiến nhục hình này.
(Hết trích lời chứng của linh mục Tadeo Nguyễn Văn Lý)
Ngoài các nhục hình nói trên, linh mục Lý còn nói thêm rằng "Có thể còn nhiều đòn nhục hình, tra tấn khác ác độc dã man hơn nữa mà tôi không biết rõ ràng chính xác, kính mong các cựu tù nhân, nhất là các cựu tù nhân tôn giáo, chính trị, lương tâm khác bổ sung cho".
Cho biết thêm một hiện trạng nữa ở trong các trại giam Việt Nam, linh mục Lý còn nói về "sự ăn chia" giữa các cán bộ quản lý trại giam. Hiện nay, các cán bộ thụ lý 1 vụ án, nếu điều tra thành công, thu hồi một tài sản (do hối lộ, tham ô, buôn lậu, bán ma túy,…), thì được thưởng 40-60% (1 tỷ, được thưởng 400-600 triệu). Đây được cho là nguyên nhân để họ sẵn sàng tra tấn các phạm nhân bất chấp pháp luật, lương tâm.
"Các nhục hình đang được sử dụng còn mang thú tính quái dị, bị ám ảnh dâm loạn và hoang dã, ác độc khác thường, đến độ rất khó tin, nhưng hoàn toàn có thật, như được mô tả khá đầy đủ." Tadeo Nguyễn Văn Lý
Theo lời linh mục Lý, để tránh rò rỉ các hình thức tra tấn dã man, hoang dại như thế, trước khi được thả, tất cả các nữ tù nhân ở các trại giam liên quan đều phải học tập 4 ngày, bị đe dọa, yêu cầu cấm nói các nhục hình nêu trên ra bên ngoài nếu muốn được thả và được sống yên ổn. Vì thế, bao năm qua, hầu hết các tù nhân nữ ra tù không dám tiết lộ các nhục hình đó, chỉ vì sự sợ hãi quá độ đã làm họ gần như tê liệt hoàn toàn.
- Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị của Liên hiệp quốc ngày 16.12.1966, Việt Nam xin tham gia ngày 24.9.1982, qui định :
Điều 7: Không ai có thể bị tra tấn, phải chịu những hình phạt hay đối xử tàn ác, vô nhân đạo, làm hạ thấp phẩm giá con người.
- Bộ Luật Tố Tụng Hình Sự Việt Nam năm 2003 đang hiệu lực qui định:
Điều 6: … Việc bắt và giam giữ người phải theo qui định của Bộ Luật này.
Nghiêm cấm mọi hình thức truy bức, nhục hình.
Điều 7: Công dân có quyền được pháp luật bảo hộ về tính mạng, sức khỏe, danh dự, nhân phẩm, tài sản. Mọi hành vi xâm phạm tính mạng, sức khỏe, danh dự, nhân phẩm, tài sản đều bị xử lý theo pháp luật….
Điều 8: Không ai được xâm phạm chỗ ở, an toàn và bí mật thư tín, điện thoại, điện tín của công dân…
Điều 9: Không ai bị coi là có tội và phải chịu hình phạt khi chưa có bản án kết tội của Tòa án đã có hiệu lực pháp luật.
Tuy nhiên, nếu nghe thuật lại sơ lược những hình thức tra tấn đối với tù nhân tại các trại giam nói trên, đặc biệt là các hình thức tấn công tình dục vào các bộ phận sinh dục như "Đánh vào dương vật" và "Dùng găng tay lao động móc âm đạo tập thể" thì tất cả những điều quy định, kể cả công ước quốc tế mà Việt Nam tham gia Công ước quốc tế về quyền con người cũng chỉ là những dòng chữ nằm trên giấy mà thôi.
Trên thực tế, nói riêng tại các nhà tù, quyền con người không được đảm bảo. Cho dù họ đang là một tù nhân thì họ vẫn phải được tôn trọng. Họ phạm pháp thì đã chịu hình phạt là ở tù, mất quyền tự do, phải lao động cải tạo. Ngoài ra, họ phải được tôn trọng.
Một điều được người ta đặt câu hỏi là "Tại sao những cán bộ trại giam lại có thể ngang nhiên thực hiện những hành vi tra tấn dã man, ác độc như vậy? Tại sao trong Nội quy trại giam, là văn bản do Bộ Công an công bố lại có cái khoản 3: Cấm truyền Đạo như trên?".
Sự tiếp tay, thờ ơ của cấp trên, của các cơ quan lanh đạo có phải là một lý do?
Thói quen "ngồi xổm" trên pháp luật của những người có công quyền có phải là một lý do?
Linh mục Tadeo Lý nhận xét các cán bộ thực hiện, tiếp tay cho những hành vi tra tấn như vậy là "hoang dã, ác tâm và tàn bạo".
Ông còn nói thêm "Các nhục hình và các kỹ xảo tra tấn đã được Việt Nam nghiên cứu tuyển chọn qua kinh nghiệm lâu năm, thường chỉ để lại thương tích 3-6 tháng, có thể tự lành hoặc dù mặc nhiên là gây tổn thương bên trong, có thể dẫn đến tử vong và sẽ được pháp y gán cho một bệnh vớ vẩn nào đó, nhưng lại rất ít để lại dấu vết bên ngoài lâu dài, đề phòng có thể bị khiếu kiện về sau".
Linh mục Tadeo Nguyễn Văn Lý là một tù nhân lương tâm, bị chính quyền trù dập, đàn áp vì các hành vi lên tiếng đòi quyền tự do tôn giáo, đòi Nhà nước tôn trọng quyền con người và đấu tranh dân chủ. Nếu tính số năm ông bị tuyên án, con số đó nhiều hơn số năm cuộc đời của một con người. Tuy nhiên, dưới áp lực quốc tế, ông liên tục được trả tự do trước thời hạn trong khi đang thụ án. Hiện nay, ông đang thụ án nhưng bằng áp lực quốc tế, ông được cho tại ngoại và quản chế để điều trị bệnh tật tại Tòa tổng giám mục Huế.
Nguồn: http://tumasic.blogspot.com/2010/06/hinh-thuc-tra-tan-trong-nha-tu-viet-nam.html